Bài của ôn Nguyễn Như Xuân
tin nhà ! (copy net) |
Chuyện dễ bỏ quên 3
Tôi đến dự
cuộc gặp mặt đồng hương Quảng Trị với một tâm trạng vô cùng phấn khởi, vinh dự,
tự hào và sướng ! Cầm mảnh bìa bằng hai
ngón tay, vỏn vẹn hai chữ TỔ ẤM mà Ban
Tổ chức trao, chúng tôi chạy (không phải đi) đến phòng họp. May quá mới bắt đầu
tuyên bố lý do, giới thiệu đại biểu. Không khí trang nghiêm nhưng nhìn ai cũng
phảng phất nét buồn. Ông Đặng Thí, trưởng ban đồng hương Tinh báo cáo ngắn gọn,
nhiều vị ngồi bàn trên phát biểu, ông Lê Duẩn lặng lẽ nghe không nói gi.Tôi nhớ
nhất là ý kiến nhà thơ Chế Lan Viên, đại ý:
chúng ta có mặt với nhau tại đây, hôm nay là do đất nước bị chia cắt. Đất nước bị chia cắt thì cả nước đau, nhưng đau nhất là người Quảng Trị, bởi nhát dao chém xuống thân thể Quảng Trị làm cho tỉnh bị chia cắt, huyện bị chia cắt, xã bị chia cắt thậm chí có gia đình bị chia cắt và trong lòng mỗi chúng ta cũng đang nhói nỗi chia cắt. Giọng anh trũng xuống, phòng họp như lạnh hơn trước đó. Thời hạn hiệp thương Tổng tuyển cử đã hết. Tất cả phía trước chúng ta tin tưởng vào Trung Ương (nhà thơ đưa mắt nhìn về đ/c Lê Duẫn). Về phần chúng ta là hoàn thành nhiệm vụ ở vị trí được giao một cách tốt nhất.(vổ tay). Chủ tọa tuyên bố nghỉ 30 phút để bà con bạn bè gặp nhau.
chúng ta có mặt với nhau tại đây, hôm nay là do đất nước bị chia cắt. Đất nước bị chia cắt thì cả nước đau, nhưng đau nhất là người Quảng Trị, bởi nhát dao chém xuống thân thể Quảng Trị làm cho tỉnh bị chia cắt, huyện bị chia cắt, xã bị chia cắt thậm chí có gia đình bị chia cắt và trong lòng mỗi chúng ta cũng đang nhói nỗi chia cắt. Giọng anh trũng xuống, phòng họp như lạnh hơn trước đó. Thời hạn hiệp thương Tổng tuyển cử đã hết. Tất cả phía trước chúng ta tin tưởng vào Trung Ương (nhà thơ đưa mắt nhìn về đ/c Lê Duẫn). Về phần chúng ta là hoàn thành nhiệm vụ ở vị trí được giao một cách tốt nhất.(vổ tay). Chủ tọa tuyên bố nghỉ 30 phút để bà con bạn bè gặp nhau.
Không nhận
được tin báo nên làng ta không có ai đi. Tôi và mấy bạn (người làng khác) cùng
học đến chổ có người khóc, một chị ước chừng trên 30 nước mắt đầm đìa: đứa con
gái sau của tui mới một tuổi, tui đi dân công thay ông a (chồng) mấy bựa rồi về
nuôi con, răng mà hơn hai năm rồi, chừ tui biết mần răng, chị ta khóc to hơn;
nhiều người cầm vạt áo lên mắt. Cạnh đó có một o, người thấp đen nhỏ, tuổi
chừng 18-19: tui giành bố đi gánh đạn, tui nhớ mạ quá. Mạ tui đau luôn, mần
răng cho tui về. O nói như đang đi chợ gặp mưa, như cầu xin ai cho o mượn cái
tơi để về với mẹ, chứ không phải đang ở hai bờ chiến tuyến. Trong sân ngoài
đường, tiếng chào tiếng hỏi, chen qua chổ này lách sang chổ khác náo loạn cả
lên. Chúng tôi, cũng băng nơi này sang nơi nọ, hy vọng tìm thêm được người làng
nhưng cả 3 đứa dồn mắt về phía rộn ràng nhất. Nhiều người hỏi, anh huơ tay lên:
thưa bà con tui mới vượt tuyến ra, ở không nổi với bọn chúng, tui chưa nói cụ
thể được, không ở được phải ra thôi mà vượt ra được cũng thiệt khó. Tui ra đay
rồi gia đình tui ở trong chắc cũng bị khổ lây.
Rời phòng
họp, vui buồn lẫn lộn, tối hôm đó, anh chị em Quảng Trị (có mấy bạn không đi
được) chụm nhau trao đổi. chúng tôi kể vắn tắt nội dung cuộc gặp mặt và mấy
hình ảnh được thấy được nghe rồi nói nhỏ cho nhau rằng: ta đang được học là
nhất, nhiều người mơ cũng không được và vui vẻ: Học và phải học cho giỏi như
nhà thơ Chế nói. Nghề của ta bây giờ là nghề học, chỉ học giỏi mới mau thống
nhất. Có bạn bảo: đừng có nhớ nhà nữa nhớ cũng không mần chi được mà thêm buồn.
Ngoài những
người đang ở Hà nội, còn những người khác không biết ở nơi nào. Tôi cũng không
biết cả người anh em tôi là vợ chồng Nguyễn Như Dương, Nguyễn Như Thương (anh
em chú bác). Rất tình cờ, nghe như Thương bộ đội đang đóng quân ở Diễn Châu. Nhân ngày hè,
tôi tìm gặp được Thương, 24 tuổi mà trông rắn rõi khác xa ngày ở nhà ra đi.
Thời khóa biểu bộ đội như cái máy đồng hồ (giờ nào ăn sáng giờ nào xỉa răng…).
Nghỉ mình là học sinh ở trường quá nhẹ nhàng thoải mái. Thương cho biết địa chỉ
của vợ chồng Nguyễn Như Dương nhưng mãi đến hè năm sau mới gặp nhau được.
Ở Diễn Châu
, trèo lên đền An Dương Vương, nơi yên nghỉ cuối cùng của chủ nhân nỏ thần Cổ
Loa, thấm thía bài học tình đời, tình yêu…
Trở về trường:
Học và học, chủ nhật đi thăm người Làng. Đó là tất cả.
Hè đến, rồi Tết đến. Tôi nhớ một tối 29 Tết. Hiệu
trưởng tổng kết học kỳ và chúc tết đến 22 giờ
mới bế mạc. (Tết chỉ được nghỉ ngày 30, mồng một và mồng hai). Mươi phút
sau các ngọn đuốc của học sinh từ các lớp rực sáng soi đường để các bạn về nhà.
Chúng tôi đứa nào cũng tựa cửa nhìn theo và mắt thì đỏ hoe.
Trường rộng 27 Ha, trên 2.000 học sinh mà bây
giờ chỉ còn mấy học sinh miền Nam
và một số CBCNV của trường. Không gian lạnh, trời lạnh, người lạnh cái nhớ nhà mò tới tự lúc nào. Lại nhớ mần được chi! Đem
sách ra học, chưa được mấy dòng đã rơi xuồng; đi làm cỏ mấy luống rau, nhưng
cầm cuốc lên lại thả xuống.
Ở Hà nội
đông vui, nơi sướng nhất mình còn lẩn thẩn rồi tự mắng mình đã được voi còn đòi
tiên.
Loay hoay
thế mà chiều mồng hai đã đến. Không khí học đường sôi nổi trở lại. Một cái tết
đã qua!
Nhìn điểm
học kỳ như khích lệ như ấm lòng!
Email: nhuxuan29@gmail.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét