Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2013

Mỗi độ xuân xuân về!

Sống ở xứ người từ thuở bé, nơi đây có mồ mả ôn mệ tôi, có cha mạ cạnh bên...thế mà mỗi độ xuân về, sau khi thắp nén nhang lên bàn thờ tổ tiên, lòng vẫn thấy nao nao, nhớ về miền quê xa lắc! nơi ấy tổ tiên bao đời bồi đắp dựng xây, nơi cha mẹ mừng vui nghe tôi khóc chào đời, nơi thiên nhiên vô cùng khắc nghiệt, nơi ba mạ tôi vẫn mong mai hậu sẽ được về nằm cạnh tổ tiên! nơi xa ấy!!!
Lý Bạch đã từng thổn thức:













Tĩnh Dạ Tứ
Sàng tiền minh nguyệt quang
 Nghi thị địa thương sương
 Cử đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương
Thơ dịch của Tương Như:
Đầu giường ánh trăng rọi
Ngỡ mặt đất phủ sương
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cuối đầu nhớ cố hương.
Và đọc Hạ Thi Chương (659- 744) lòng lại vươn vấn ngỗn ngang!
HỒI HƯƠNG NGẪU THƯ
 Thiếu tiểu ly, già lão đại hồi
 Hương âm vô cải, mấn mao suy
 Nhi đồng tương kiến bất tương thức
Tiểu vấn : " Khách tòng hà xứ lai?"

Phạm Sĩ Vĩ dịch thơ:

Khi đi trẻ, lúc về già
Giọng quê vẫn thế, tóc đà khác bao.
Trẻ con nhìn lạ không chào. 
Hỏi rằng: " Khách lạ chốn nào lại chơi?"
Một số hình ảnh cuối năm ở Nam Bộ đầy nắng ấm!
TẢO MỘ ÔNG BÀ



BÊN LĂNG ÔNG BÀ NỘI

CÚC VÀNG














 Kính chúc mọi người An Lạc- Hạnh Phúc!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét