Xuân đang về trên quê hương,dường như mọi nhà đều tất bật hơn, trẻ con mong ngóng từng giây, từng phút; Người lớn lo toan, sắp đặt, toan tính, suy tư, âu lo...Năm hết tết đến, ngoài những trang trí nhà cửa, hoa , đèn, mâm cỗ...Người Việt mình thường chăm chút trang trọng cho bàn thờ ông bà tổ tiên, đón chào năm mới, kính rước vong linh tiên tổ về ăn tết với con cháu trong ba ngày xuân. Chiều nay bên bàn thờ thắp nhang trước linh vị nội tổ chợt thoáng xao xuyến trong tâm; mình chỉ cúng nội ! thế ngoại đâu, ngày kỵ nội, cụ nội đều nhớ ngày tháng thế mà giỗ ông bà ngoại mình chỉ nhớ mang máng đâu vào mấy tháng cuối năm...!
" Cháu bà nội, tội bà ngoại"
Mạ kể : là con gái, cha mẹ mang nặng đẻ đau, nuôi nấng bao khó nhọc, lớn lên chưa kịp báo đáp đã vội lấy chồng, đến khi sinh con lại về nhà ngoại sanh nở, nhờ ngoại chăm sóc...
" Tấn về nội, thối về ngoại"
Rủi khi thất bại, vợ chồng xung đột, bất hòa mẹ con có thể tìm chốn an thân trong vòng tay ngoại! Trong người con một nữa là dòng máu của ngoại vậy mà đến ngày giỗ của ngoại, con cũng không nhớ rỏ ngày nào, ngoại ơi!
Một đứa cháu gái, có một bài thật nhiều cảm xúc về bà ngoại hắn:
(Ngày không có Ngoại, tháng không còn Ngoại và đi hết quãng đời này cháu không còn được gặp Ngoại, nằm cạnh Ngoại, và có khi còn cãi Ngoại nữa. Mất Ngoại như mất tất cả những gì thuộc về quê hương, tuổi thơ và những điều sâu thẳm trong cháu. Hình ảnh Ngoại ngồi đó, Ngoại nằm đó, Ngoại ăn cơm...mọi thứ nó đang hiện rõ trong cháu từng nét, khuôn mặt, cử chỉ, nụ cười, nước da, bàn tay, từng ngón chân của Ngoại...
Từ nay Ai sẻ cắt móng tay, móng chân cho Ngoại, ai kì lưng khi Ngoại tắm... và bây giờ ai nhìn cháu mỗi lần mặc đồ, ai sẻ nói không thích cháu mặc màu này, màu nọ...Cứ y như rằng mỗi lần mặc đồ đi đâu, có đồ gì vừa mua về là cháu thay vào và tới cho Ngoại ngắm ngía, bây giờ thì ai, ai nhắc cho cháu, ai sẻ nói màu đó không hợp với nước da cháu, màu kia không đẹp.
Những ngày cuối cùng bên Ngoại, vừa về đến nhà nhìn Ngoại là cháu khủng hoảng, sao Ngoại còn có chút xíu thế này, mẹ nói cả tuần nay Ngoại không ăn gì, uống gì hết. Trước lúc về, anh Rôn đã dặn cháu về không được khóc, phải vui cho Ngoại vui, nhưng sao mà cháu không khóc được, cố nén chừng nào thì nó tuôn ra chừng đó. Cháu vội đi thay đồ để lên ngồi với Ngoại, Ngoại cứ xin quay ra bên phải, quay ra bên trái, nằm ngửa ra. Ban đầu cháu cứ cho Ngoại đi theo ý thích, nhưng lúc Mẹ cháu lên ngồi cạnh cháu và dở vết thương do nằm lâu bên hông của Ngoại, là cháu oà lên khóc, cháu không chịu nỗi, vậy là lúc đó Ngoại cứ xin quay vào trong là cháu không cho, cứ ngồi năn nỉ Ngoại quay mặt ra ngoài này chơi với cháu, cho cháu vui, nhưng nằm lâu là Ngoại mỏi và vết thương nhức, nên Ngoại cứ đòi quay vào, và cứ mỗi lần xoay cho Ngoại quay vào là mỗi lần tim cháu như bị ai đâm, cứ sợ Ngoại đau, rồi cháu cứ ngồi trách Mẹ, sao để Ngoại vậy, mẹ cứ ngồi giải thích: Ngoại mình vậy là nhất rồi đó, người ta nằm mấy năm là bị nhiều và sâu lắm và ai cũng giải thích vậy cháu mới chịu thôi.Rồi lúc 2 mẹ con cháu đỡ ngoại dậy ngồi theo ý Ngoại, bao nhiêu nước xanh nước vàng trong bụng Ngoại tuôn ra, là bao nhiêu nước mắt của cháu chảy ào, mẹ cháu thấy vậy thì sợ kèm theo cháu khóc nữa, nên mẹ cháu khủng hoảng hơn. Mà sao lúc đó cháu mất bình tĩnh vậy không biết nữa, cháu thương Ngoại quá nhưng không làm được gì hết.
Những ngày cuối bên Ngoại, cháu cứ hy vọng khi thấy Ngoại uống được muỗng nước, rồi tự dưng buổi sáng hôm sau Ngoại nói cho Ngoại uống sữa, Ngoại đói quá, cháu mừng rơn lên không biết pha sữa thế nào, tự nhiên chạy xuống la lên, cho Ngoại uống sữa, Ngoại kêu đói quá, cháu mừng và niềm hy vọng lớn lên trong cháu. Ai cũng nói Ngoại sắp đi rồi, nhưng trong cháu chưa bao giờ nghĩ vậy, vẫn cứ hy vọng, vẫn cứ tự nhủ Ngoại chưa đi đâu...Vậy mà Ngoại bỏ cháu đi thật... đi xa lắm...đi mà cháu không còn cầm được tay Ngoại...Và cháu đã thức... và niệm A DI ĐÀ PHẬT cho Ngoại về Tây phương cực lạc..
Cháu đã trốn khi không đứng bên Ngoại lúc mọi người nhìn Ngoại phút cuối cùng, cháu sợ lắm, cháu không muốn mất hình ảnh Ngoại đang nằm trên giường. Vì như thế cháu sẻ thấy Ngoại đang ở nhà, đang chờ cháu về thăm, đang ở đây bên cháu.)
Cho con được thắp một nén nhang lòng, tưởng nhớ ngoại!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét