Xin được giới thiệu tập sách Ông Nguyễn Như Xuân viết về quê hương
Lần Về
Kí ức vào đời
Hai lần Đi - Về
30-4-1975 toàn thắng, đếm lại xa nhà đã hơn 21 năm.
Cuộc họp Ban Giám đốc Lâm trường ngay ngày hôm sau đã dành cho tôi tất cả tình cảm và sắp xếp cho tôi về thăm quê hương.
Cuộc họp Ban Giám đốc Lâm trường ngay ngày hôm sau đã dành cho tôi tất cả tình cảm và sắp xếp cho tôi về thăm quê hương.
Ở Lâm trường có Nguyễn Uẩn người làng An thơ cùng về.
Chuẩn bị đi mới thấy
thiếu một thứ quan trọng là giấy đi đường. 21 năm ở Bắc tôi chưa có
chứng minh thư (xem ra quản lý vô cùng lỏng mà không mất dân, trong lúc
đó ở miền Nam năm 1958 chế độ Ông Diệm đã có căn cước, chụp ảnh cả
Tam gia liên báo, Ngủ gia liên báo, cho từng người từng gia đình, từng
liên gia thế mà mất dân không biết)
Làm
xong căn cước (không có ảnh) tôi với Uẩn bàn nhau nên đem theo bằng tốt
nghiệp Đại học (có ảnh) đề phòng bất trắc. Mỗi đứa một xe đạp hai
bộ áo quần đẹp nhất và mo cơm nếp. Từ Lâm trường về đến cầu Hiền
Lương là 300 km xem là nhẹ nhàng bởi trong những năm học ở Quảng Ninh
hè về Lâm trường, đoạn đường hơn 800km vẫn guồng xe đạp ban đêm thành
thạo).
Vĩ
tuyến 17 Ngày và Đêm
Dừng chân ở Lâm trường Bến Hải do bạn
chúng tôi là Thái Triêm làm Giám Đốc. Được biết chưa có chủ trương
cho người miền Nam
tập kết về quê. Đi quan sát thấy dọc đường người nằm la liệt. Thái
Triêm bàn cách phân lẻ. Tôi được giao cho mấy cán bộ của Lâm trường
đưa về mạn dưới để đêm lội sang sông.
Cán
bộ Lâm trường cùng với dân quân du kích địa phương vừa canh gác vừa
lách đường đưa tôi ra bờ sông (chiếc xe đạp, tài sản lớn nhất của gia
đình để lại trong nhà dân không biết là ai). Đến bờ sông, nhìn sang
bên kia mù mịt không thấy gì. Một anh bảo: cỡi hết quần áo buộc
trong tấm ni lông (ở trần không vướng), khi cần dùng nó làm phao. Chú
ý là đừng nhìn dưới nước hay nhìn bờ mà nhìn thẳng ngôi sao chụm
ba, chụm hai cạnh nhau đó thấy chưa, thấy chưa?. Tay
anh nắm tay tôi hướng lên ngôi sao đó. Có chút lo lo nhưng tin mình làm
được và không còn nghỉ gì khác. Bắt tay tạm biệt trong đêm không biết
già hay trẻ và các anh tên gì. Vục người xuống nước mới biết đây là
nước lợ, gần cửa biển, có lẽ sông rộng. Lòng tự tin, tấm thân trần
truồng với bọc ni lông mắt hướng vào hai ngôi sao chụm ba chụm hai mà
ngoáy tới, ngoáy đến lúc thấy mệt, tựa vào bọc ni lông xem ra cũng
nhẹ đôi phần, rồi tiếp ngữa khoát, sấp khoát, kiên nhẫn chân ngoáy
tay quào… còn xa nữa không, miệng lọt vào ngụm nước mặn, ngữa mặt
phì ra yếu ớt. Lơ mơ ta bất lực chăng? Nằm im rồi nằm ngữa rồi dựng
thỏng chân, A ! chân chạm đất. Tự nhiên người tôi, tôi không điều khiển
được, nó như mểm ra . Nước còn ngang cổ, ngang cổ. Gói ni lông làm
phao đã phát huy tác dụng. Phút xúc động đi qua, tôi lần mò vào bờ.
Qua màn sương mỏng, nhìn thấy mấy cụm tre thưa thớt, tôi như trườn đến
đó, mặc vội áo quần và nằm dài ra cho đến khi mặt trời chói vào
mắt cay sè.
Một sự trùng hợp lạ lùng:
+ Khi
ra đi, lên thượng nguồn con sông này “đất mình hồi hộp vượt qua đất
mình”
+ Khi trở về, xuống hạ lưu con sông
này “sông mình hồi hộp vượt qua sông mình”
Cuộc gặp chỉ cách nhau hơn 21 năm
thôi.Thật là thú vị!./.
Email: nhuxuan29@gmail.com.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét