Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2015

Tản mạn !

Ngày ấy lâu lắm rồi, nơi đồi hoang cát trắng, xứ sở có cái tên rất ư ấn tượng "Hắc Dịch" dưới một mái tranh nghèo, bà mẹ cùng đàn con (7 thằng !) lần hồi ngày tháng:

Mai khoai, trưa cơm, tối bắp (có khi là cháo)...có thằng định bỏ học, nhưng bà mẹ khuyên: khổ mấy thì khổ, nhưng má cũng ráng cho bây cái chữ, cố lên con ơi!

...Và...Hồi đó cũng nhờ “Ơn Đảng, ơn chánh phủ” việc học miễn phí, nên bà mẹ cũng nhẹ gánh! Rồi năm tháng cũng trôi qua, bọn chúng bước vào cuộc đời với hành trang là vài con chữ lộc cộc…bầm dập, cám dỗ, vấp ngã, gian nan…bọn chúng vẫn bước tới; nhiều thằng hơn 30 tuổi vẫn không chịu lấy vợ, bà mẹ hối thúc; có thằng nói vui: Con “Sống chiến đấu, học tập theo gương Ông cụ” độc thân, vui tính hihihi..:) liền bị mắng té tát : Ông Cụ là Thánh, còn bọn mày chỉ là Ngợm thôi con à! Lấy vợ đi, con cái là cái phúc của gia đình đó!
Lần lược bọn chúng cũng thành thân; cơm áo gạo tiền, mệt mõi nhưng về nhà thấy vợ cũng như mẹ ngày xưa: chợ búa, cơm nước, sổ sách chi thu mắm muối, con bịnh, chồng nhằn…đủ việc không tên, bổng dưng nhận ra: bọn chúng chẳng là cái đinh gì so với phụ nữ nhà mình! Không đủ tiêu chuẩn được phong : 
BÀ MẸ VN ANH HÙNG nhưng bọn nó thấy các BÀ MẸ NHÀ MÌNH MẠNH DZỬ ! …Chúc họ thật nhiều sức khỏe
 (p/s: Phụ nam ơi, cố lên! )

(ảnh chỉ mang tính minh họa; ngày đó nồi cơm của bọn hắn nhỏ hơn nhiều, độn thêm khoai, sắn...chớ nồi cơm trắng tinh, to vật vã như ri, lúc đó là tiểu tư sản rùi!)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét